Đã nhiều năm xa ngôi trường làng, nhưng mỗi lần nghe bài hát với những ca từ đẹp như thơ như họa ấy, tôi lại bồi hồi xúc động. Giờ đây, tôi vẫn còn cái duyên được mỗi ngày đến lớp, nhưng không còn là “khách sang sông” mà trở thành “con đò nhỏ” nhẫn nại đưa những người lữ hành nhỏ bé qua bên kia dòng sông tri thức.
Trường của tôi bây giờ, không phải là …hai gian lá đơn sơ/che trên miếng sân vuông mơ màng mà thật khang trang và đẹp đẽ. Khoảng sân rộng, thoáng mát, được trồng nhiều loại cây. Tháng tư, góc sân trường bừng lên sắc vàng rực rỡ của hoa hoàng điệp . Hoàng điệp nở thành từng chùm. Vào mùa hoa nở, thân cây sần sùi bỗng chốc được điểm trang bằng bộ xiêm y dát vàng diễm lệ. Sau những tàng cây to lớn, thi thoảng tôi bắt gặp mấy chú sóc nâu trong bộ dạng vừa cẩn trọng, vừa lém lỉnh khoe khoang cái đuôi bông xinh xắn của mình. Trên thân xù xì của hoàng điệp, những cây ráng đuôi phụng sống cuộc đời ăn nhờ ở đậu mà vẫn quanh năm xanh tươi roi rói. Chừng như nàng ta chẳng bận tâm mấy tới cái kiếp sống nghèo nàn không có nổi tấc đất cắm dùi của mình nên vẫn vô tư lự khoe khoang những chiếc lá to, dài, xanh non mơn mởn mọc thành cụm hình hoa thị vươn thẳng lên nền trời biên biếc.
Mỗi độ hè sang, khi sân trường còn vấn vương những sắc hoàng điệp cuối mùa, thì phượng vĩ đã thắp lên ngọn lửa đỏ, rực cháy một góc trời. Dưới sân trường, mấy chú chim sẻ nhảy nhót ríu ran tìm mảnh vụn thức ăn còn sót lại. Những tà áo trắng tinh khôi vẫn hồn nhiên nghịch ngơm, đâu biết rằng có kẻ đang ngẩn ngơ nhìn chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám/ Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu. Đâu biết rằng, hết mùa phượng này, bên em sẽ không còn thầy còn bạn nữa. Con đò xưa vẫn neo nơi bến cũ để đón đưa những người khách mới, còn em, trên dòng sông đời nhiều sóng gió này, sẽ phải một mình chèo chống con thuyền của mình về bến đỗ bình yên.
Nhìn những cô cậu học trò thơ trẻ, đôi mắt lấp lánh niềm tin, đôi khi tôi tự hỏi, có bao nhiêu phần tri thức mà tôi truyền đạt sẽ trở thành hành trang theo các em bước vào đời? Học trò tôi, có cô bé côi cút cả cha lẫn mẹ nhưng trên môi lúc nào cũng hé nở nụ cười. Mỗi lần đứng trên bục giảng, nhìn em - bông hoa nhân loại đang hé nụ- tôi thấy viên phấn trên tay mình trở nên nặng trĩu. Em ơi, tôi không biết tôi đã dạy cho em những gì, nhưng em đã cho tôi niềm tin vào tương lai, em đã cho tôi biết rằng, hãy tử tế với cuộc đời kể cả khi nó hằn lên trên da thịt em những roi đòn nghiệt ngã của số phận.
Mùa xuân năm nay, tôi mong đợi một loài cây đặc biệt sẽ trổ hoa: cây bàng vuông- loài cây kiêu bạc dù bao nắng mưa bão táp vẫn hiên ngang đứng vững giữa vùng biển đảo quê hương. Cây bàng vuông ở giữa sân trường nhắc nhở những người chủ tương lai của đất nước rằng, một tấc đất của quê hương cũng là máu thịt của mình, phải biết quý trọng, giữ gìn vì đã thấm mặn bao nhiêu là mồ hôi và xương máu của cha ông. Tôi tin rằng em và hàng ngàn cô cậu học trò đã, đang và sẽ lớn lên từ mái trường thân yêu này, đều giống như cây bàng vuông kia, dù nắng ấm hay mưa giông, cũng sẽ đứng vững vàng giữa cuộc đời này, trên đôi chân của mình. Có phải không em?
GV: Trần Thị Nhã Uyên